Đêm hôm qua, tôi đã lạc vào lối rẽ tới Thiên Đường, và được diện kiến Thượng Đế:
Ngài đã hỏi tôi:
- Lâu nay con đi đâu mà không thấy ghé thăm ta vậy?
Tôi đáp: - dạ thưa kinh tế khủng hoảng thâm hụt ngân sách, con cố gắng kiếm tiền trả nợ!
Ngài cười nhẹ với ánh mắt trìu mến:
- Con nghĩ ta không biết điều đó chăng?
Tôi bối rối khi nhìn vào đôi mắt dịu hiền ấy của Ngài:
- dạ thưa, chắc chắn là người biết rồi ạ.
- Con muốn hỏi Ngài một việc, tại sao rất nhiều người trúng vé số, còn con thì chẳng bao giờ, ngày nào con cũng cầu nguyện, ngày nào con cũng nghĩ đến nó!
Ồh! đứa con yêu quý của ta, không phải ta không nghe thấy lời nguyện cầu của con, không phải ta không thương con, nhưng con nghĩ mà xem:
- Đâu phải ai sinh ra cũng đc lành lặn như con! đó chẳng phải là điếu may mắn đó sao?
- Đâu phải ai sinh ra cũng có đầy đủ cha mẹ, anh em họ hàng! chẳng phải phước ân đó sao?
- Đâu phải ai cũng đc ăn no mặc ấm như con! chẳng phải là bổng lộc đó sao?
- Đâu phải ai cũng được đến trường đầy đủ như con! chẳng phải ân huệ đó sao?
- Đâu phải ai cũng may mắn có đc người bạn đời xinh đẹp và dịu hiền như con! chẳng phải là hạnh phúc đó sao?
- Đâu phải ai cũng có được những đứa con ngoan hiền, thông minh như con! chẳng phải là món quà đặc biệt đó sao?
- Giờ đây ta biết con đang khó khăn về tài chính, về tương lại sự nghiệp, chẳng phải Công ty A đang mời con làm đại diện đó sao?
- Chẳng phải có rất nhiều cơ hội kinh doanh đang mở ra trước mắt con đó sao?
=> Điều gì khiến bản tính đa nghi của con lại trỗi dậy vậy! điều gì khiến nỗi sợ trong con ngày càng lần át sự thông minh ta đã ban cho con vậy?
Trong lần cầu nguyện đó, con đã thổ lộ với ta, rằng con rất muốn làm nhiều thứ, nhưng con không có đủ thời gian: - Chẳng phải mỗi người cũng chỉ con 24 giờ mỗi ngày đó sao?
Ta cho con nhiều lần vấp ngã! - bởi ta biết rằng còn nhiều điều con cần phải học tập và rèn luyện!
Ta cho con nhiều thử thách! - bởi ta biết chẳng khó khăn nào chiến thắng được đứa con kiên cường của ta cả!
Khi ta bước chân vào cuộc sống tu hành - đã có muôn ngàn "quỷ dữ" quyến rũ ta, "cát bụi cuộc đời" cứ bám theo ta! Nhưng con ơi, ta đã rũ bỏ bụi trần, đoạn tuyệt với quỷ dữ. Có sự mất mát nào mà không đau thương chứ! có vết thương nào mà không để lại xẹo chứ!
- Thưa Thượng Đế: Con đã làm như người chỉ dẫn, con đã đặt Lương Tâm mình trước mọi hành động, con đã đưa Kỷ Luật vào trong cách sống, con đã dùng sự Yêu Thương để cảm hóa mọi người, con không ngừng học hỏi để vươn lên. - nhưng tại sao con vẫn còn chưa đến được Vinh Quang?
=> Con à! vạn vật đều có quy luật vận hàng của nó, con muốn có hạt lúa gạo vào tháng 9 thì con phải gieo hạt thóc từ tháng 5! mọi sự cần có thời gian để phát triển, con người ta thường vỡ kế hoạch vì họ không nắm rõ được quy luật tự nhiên.
- Có "nhân" thì ắt có "quả", không gieo trồng chăm sóc làm sao có thu hoạch.
- Sự Luận Hồi không phải là hồi sinh, là sống lại, mà là chuyển tiếp, dưới một hình dạng - sắc thái khác. Con nỗ lực bao nhiêu ta đều thấu hiểu, nhưng cái nỗ lực đó của con đôi khi không nhất thiết phải đạt được thành quả hữu hình nào đó. Thành quả quý giá nhất chính là BÀI HỌC mà con rút ra được sau quá trình trải nghiệm đó.
Con không thể kiếm tiền mà con phải tạo ra nó bằng giá trị trao đổi, đó là bản chất của tiền! Con muốn giàu có thịnh vượng thì hãy nuôi dưỡng giá trị để tạo ra sự thịnh vượng.
Cứu một người thì dễ, cứu một lý tưởng là khó,
Yêu thương người thì dễ, yêu thương mình là khó!
Vừa lòng người thì dễ, vừa lòng mình là khó!
Sống cho người thì dễ, sống vì mình là khó!
Học cho người thì dễ, học cho mình là khó!
=> Mỗi kiếp người đều là duyên nợ, con thay ta chăm sóc cuộc đời thì chăm cho khéo, đừng để người này bì nạnh người kia, sống sao cho công bằng/ Làm cái việc gánh vác nợ đời thì phải cứng rắn, kiên cường, đời sau còn tạc dạ ân tình, con cái hưởng phước đức.
Con nhớ lấy để mà làm cho tốt, chẳng có ai sinh ra để "bỏ đi" cả. Tất cả mọi thứ xảy đến nó vừa khớp với mảnh ghép cuộc đời. Đừng dễ dàng bỏ qua điều gì trên con đường con đi, vì đó là nhân duyên tiền định.
Hãy trở về và tiếp tục xứ mệnh của con! rảnh rỗi lại lên thăm ta. học cách sống an lạc thư thái như ta, đôi khi buông bỏ sự đời để sống cho thanh thản con nhé!!!
Chợt thấy đôi bàn tay có ánh hào qua tỏa ra, và tiếng thì thầm của Thượng Đế: "Ta ban cho con đôi tay này để con nâng đỡ mọi người, nâng đỡ giang sơn xã tắc"!
Chợt thấy đôi bàn chân tôi lại tỏa ánh hào quang và tiếng thì thầm của Thượng đế: "Ta ban cho con sức mạnh của đôi chân để con đi đến bất cứ nơi đâu con muốn"!
Tiếng thì thầm tiếp tục vang lên trong đêm: "Ta ban cho con đôi mắt để nhìn thấy sự đời mà biết, ban cho con đôi tai để lắng nghe và thông cảm cho vạn vật. ban cho con cái miệng để nói lời động viên an ủi những mảnh đời khó khăn".
Cánh cửa Thiên Đường từ từ khép lại, chợt thấy căn phòng sáng lên rực rỡ, cứ ngỡ ánh sáng tỏa ra từ thân thể mình! hóa ra trời đã sáng!
Thượng đế chúc phúc cho bạn!
By Duong Kiyosaki
Post a Comment